Thầy Park Hang Seo và cuộc chia ly màu bạc

Không có sắc vàng viên mãn, thầy Park lần thứ hai thất bại trước Thái Lan và mãi mãi thiếu một viên kim cương trong bộ sưu tập chiến thắng của mình.

Trên sân Thammasat, tuyển Việt Nam dù rất nỗ lực vẫn không thể biến trận chung kết lượt về thành cuộc lội ngược dòng. Theerathon Bunmathan lần này đích thân toả sáng mang về thắng lợi 1-0 cho Thái Lan, khiến bữa tiệc giã từ của HLV Park Hang-seo chỉ có quà là huy chương bạc.

Ước mơ của thầy Park

Bước vào cuộc tái đấu với bất lợi không hề nhỏ, nhà cầm quân Hàn Quốc đã nỗ lực xoay chuyển lực lượng và chiến thuật hòng tìm ra những tia hy vọng. Tuyển Việt Nam xuất trận với một hình hài tươi mới, mang theo giấc mơ làm nên điều gì đó thật đặc biệt cho ông Park.

Trong lần cầm lái cuối cùng của mình với con tàu Việt Nam thấm đẫm ân tình, ông vẫn ấp ủ một lời chia tay trọn vẹn. Đội bóng cần sức công phá tốt hơn, ông đã bố trí hai trung vệ trẻ Bùi Hoàng Việt Anh, Nguyễn Thanh Bình đá chính, như một phương án “lót” cho Quế Ngọc Hải sẵn sàng dâng cao hơn vị trí thông thường.

Đội bóng cần Nguyễn Hoàng Đức trở lại với sự lợi hại của một người đá phía sau tiền đạo, ông cũng mạnh dạn đưa Nguyễn Tuấn Anh tái hợp Đỗ Hùng Dũng để tạo thành bộ đôi đánh chặn thấp hơn. Để có được lựa chọn đó, thầy Park đã đưa ra một trong những quyết định dũng cảm nhất của mình: đẩy Nguyễn Quang Hải ngồi dự bị.

Vũ Văn Thanh cũng thay thế Hồ Tấn Tài trong cuộc đọ sức với người Thái không phổi Sasalak Haiprakhon và ở vị trí đá cặp cùng Nguyễn Tiến Linh, Phan Văn Đức đã trở lại một cách khá bất ngờ.

Văn Đức mờ nhạt suốt kỳ AFF Cup năm nay, nhưng là một người có góc nhìn dụng nhân khác biệt, ông Park vẫn tin tưởng vào cậu học trò cưng từ thuở Thường Châu. Ông mong mỏi áp lực biến thành động lực, để Đức “cọt” có thể sắm vai người hùng ngoài dự kiến của đối thủ Alexandre Polking.

Cuộc chia ly màu bạc

HLV Park Hang-seo khép lại hành trình 5 năm đáng nhớ cùng bóng đá Việt Nam. Ảnh: Duy Anh.

Rủi thay, Mano Polking cũng là một chiến lược gia có hiểu biết dạn dày về cầu thủ Việt Nam. Ông lại hơn thầy Park ở chỗ nắm trong tay lợi thế cả về tỷ số lẫn điểm rơi phong độ của các trụ cột. Với vốn liếng giành được ở Mỹ Đình, Thái Lan như một tay đấm có quyền chơi đủng đỉnh theo cách của họ mà vẫn đầy tính “sát thương”.

Ông Polking đã giữ lời, vẫn làm chủ cuộc chơi, vẫn thi triển một lối đá đẹp ở thế thượng phong, và chỉ cần như vậy, đội chủ nhà đã bóp nghẹt những đường lên bóng của tuyển Việt Nam. Thầy Park thay đổi đội hình, nhưng không thay đổi được chất lượng tấn công. Điểm yếu chí mạng của chúng ta vẫn là hàng tiền vệ không cấp được bóng cho hàng tiền đạo.

Cũng giống lượt đi, cảm giác bóng của Đỗ Hùng Dũng khá tệ ngay từ khâu đỡ bước một cho đến các đường chuyền, Nguyễn Tuấn Anh chỉ chơi được hơn nửa giờ đã phải thay bằng Quang Hải, mà Quang Hải thì cũng chẳng khá hơn.

Trong bối cảnh ấy, Hoàng Đức phải tự tìm giải pháp sút xa, tiếc rằng vẫn còn thiếu may mắn để tìm trúng đích. Tiến Linh năng nổ chạy chỗ nhưng cũng chỉ có vài cú dứt điểm cầu may đều ở trong tư thế khó, nếu không quay lưng thì cũng bị đối phương chặn hướng bóng đến cầu môn.

Phan Văn Đức không đáp ứng được mong mỏi của thầy, lần duy nhất chúng ta thấy anh hiện diện là pha vào bóng nhận thẻ vàng với Theerathon Bunmathan. Theerathon thì lại là khắc tinh thực sự của bóng đá Việt Nam, mình anh định đoạt cả 2 lượt trận. Trong lần đầu tiên rảnh chân nhận bóng ngoài vòng cấm, ngay lập tức anh hạ gục Đặng Văn Lâm với siêu phẩm từ chân không thuận. Tình huống này Hùng Dũng đã không theo kịp Theerathon, nhưng phải thừa nhận rằng cầu thủ Thái quá đẳng cấp khi băng lên lặng lẽ và kết thúc hoàn hảo.

Đó mới là phút 24, nhưng cơ hội của tuyển Việt Nam hầu như đã khép. Phải ghi 2 bàn trong một cục diện không áp đảo, không cầm được bóng và không tiếp cận được khu cấm địa đối phương, nhiệm vụ ấy quá khó cho thầy Park. Đấy là lý do chúng ta đều thấy phần còn lại của trận đấu chìm trong tuyệt vọng.

Người Thái thì vẫn chực chờ nhân đôi cách biệt khi Theerathon chia bài sắc sảo cho các đồng đội tuyến trên, trong khi thầy Park dốc hết vốn liếng với Nguyễn Thành Chung, Nguyễn Văn Toàn nhưng đổi lại, chỉ là một lối chơi mất phương hướng. Những phút cuối cùng của trận chung kết lượt về, cũng là của thầy Park với chúng ta, trôi đi có phần nặng nề trong thế trận đã an bài.

Huyền thoại của 5 năm vàng son nhất lịch sử bóng đá Việt Nam dường như chấp nhận định mệnh: Quà chia tay chỉ là huy chương bạc, và có một góc khuất của Đông Nam Á mà ông không thể nào chạm tới. Thất bại này dù tiếc nuối và day dứt cho nhiều phía, từ ông Park, các cầu thủ cho đến người hâm mộ Việt Nam, nhưng chắc chắn không thể làm lung lay một tượng đài.

Ông Park vĩ đại đã đưa chúng ta đi thật xa ngoài châu lục, hiềm một nỗi, trong bộ sưu tập chiến thắng của ông mãi mãi thiếu Thái Lan.

(Nguồn: Zingnews)